Mẹ


Deprecated: Function get_magic_quotes_gpc() is deprecated in /home/rvajlvlohosting/public_html/bongsentrang.com/wp-includes/formatting.php on line 4381

 

“Mẹ đi quảng gánh trên vai

Mẹ về quảy cả tương lai con về”.

Hạnh phúc không phải là được ngồi bên một cỗ thức ăn sang trọng sơn hào hải vị. Mà là khi con được quay về bên gia đình, được ăn món ăn mẹ nấu, món canh cua thêm với chén cà muối cũng làm con thấy ấm áp hơn bao giờ hết!

Chắc hẳn lúc nhỏ ai cũng từng ăn no đòn của mẹ vì muôn vàn lý do đúng không? Khi đó tức lắm, giận mẹ và bỏ ăn cơm tối luôn…Tôi biết là chả có ai lúc đó nghĩ mẹ đánh là đúng nên mình không giận dỗi đâu, lúc đấy chỉ khóc và ức lắm, mẹ đánh đau lắm. Nhưng đánh xong mẹ quay ra hỏi: “Có đau lắm không? Giơ mông ra mẹ xem có vết bầm không nào?” Tôi biết lúc đó mẹ cũng xót lắm chứ, xót cho đứa con dại dột của mình vì còn bé nên mải chơi, nhưng mẹ bỏ qua ý nghĩ “thương xót””đó đi, vì có thương con mới cho roi cho vọt không đánh thì sau này sẽ “hư” mà thôi.

 

Lớn lên một chút cái thời học cấp 2, cấp 3 trẻ trâu mặc dù đã 17-18 tuổi nhưng vẫn cứ ngu ngốc, vẫn chưa biết thương mẹ, mặc cho mẹ “bán mặt cho đất, bán lưng cho trời” nhưng vẫn cứ ngồi lì trong bàn học giả vờ là siêng lắm nhưng thực ra đang hí hoáy với cái điện thoại.

Mỗi khi thấy con bạn cùng lớp có cái váy đẹp là y như rằng về nằng nặc đòi mẹ tiền cho bằng được, mẹ cơm còn phải ăn với nước mắm thì lấy đâu ra tiền mà cho, thế là cô gái cứ khóc lóc, giận dỗi, trách mẹ không thương mình. Hay cậu con trai thấy thằng bạn cùng trường tặng người yêu món quà đắt tiền về cũng xin mẹ cho nhưng mẹ cả đời chưa được chạm tay đến cái di động huống chi có tiền cho thằng con mua quà cho bạn gái. Thế là nó đòi bỏ nhà đi, vì sợ bạn gái chê cười người yêu họ mua được mà nó không mua được. Mẹ mặc dù “chối” những “yêu sách” vớ vẩn của những đứa con dại dột như trên nhưng vẫn âm thầm đi vay tiền cho con để mua cái váy mới tinh hay cho con tiền mua quà cho bạn gái sợ đỡ “mất mặt”.

Lớn hơn một chút nữa bước vào đại học, mẹ lại thêm một nỗi lo không chỉ lo cho đứa con bé bỏng của mẹ ngày mai bước ra cuộc sống mới, một cuộc sống đầy cạm bẫy ngoài kia. Ở trên phố, nơi đứa con ngây dại của mẹ sẽ “chinh phạt” những vùng đất mới, mẹ sợ những cạm bẫy đang giăng ngoài kia, ngày ngày mẹ thấy trên tivi vô vàn tin tức đau lòng như: “Nữ thanh niên bị bạn trai lừa vào nhà nghỉ sau một đêm ăn chơi thác loạn”, “Nữ sinh vì không có tiền mua son phấn nên đã đi bán dâm để kiếm tiền” hay “Chàng trai nhảy lầu tự tử vì không có tiền mua giày đẹp cho bạn gái”…

Không những thế, khi ra phố học tập mẹ sẽ phải chi cho con của mẹ hàng tháng biết bao nhiêu là tiền, ở thành thị 20k chẳng mua được gì nhưng ở quê 20k với mẹ cũng to lắm rồi. Ngày mai lên tỉnh học mẹ nước mắt ngắn dài lo cho đứa con của mẹ sẽ ra sao đây? Tiền thì mẹ nhất định sẽ cố gắng làm lụng nếu không đủ mẹ sẽ đi làm thuê kiếm thu nhập để gửi cho con. Nhưng cái lớn hơn mẹ lo con sẽ học được gì, con sẽ “chống chọi” ra sao khi mà ngoài kia xã hội chỉ coi tiền là vấn đề trên hết. Con mẹ chẳng có ai là người thân, bạn bè thì sẽ có nhiều nhưng bạn tốt được mấy đâu, có cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi!

Rồi đến ngày ra trường, chưa xin được việc bạn cũng đang ăn bám số tiền ít ỏi của mẹ, cứ tưởng sau 4 năm đèn sách ra trường sẽ kiếm được bao nhiêu là tiền để về giúp mẹ nhưng cuộc sống này đâu có dễ, người giỏi nhưng không có tiền chưa chắc đã có công việc tốt. Mẹ cũng chẳng nói câu nào mà vẫn động viên đứa con xin một công việc nào đó làm tạm, đừng mong chờ vị trí tốt con ạ, ai cũng từ việc bé nhất mới làm được việc lớn. Mẹ cho dù ăn cơm với miếng canh không thịt mặn đắng nhưng mẹ không muốn con phải đi làm để nuôi mẹ đâu, con chỉ cần sống tốt, kiếm tiền và tích trữ đó ngày sau sẽ dùng cho con cái của mình.

Ở trên cõi đời này có ông bố bà mẹ nào cần con cái nuôi mình đâu, họ chỉ cần con mình khi mình già đi, đau ốm, bệnh tật có mấy đứa con quay về bên mình đút cho mình một thìa cháo nóng là vui lắm rồi. Có cần nhiều hơn đâu! Nhưng đâu đó vẫn có những đứa con đi làm ăn xa mịt mùng, đến khi ba mẹ mình già cả “nằm xuống” vẫn không kịp quay về thắp một nén nhang. Thật thương hại thay!

Hãy làm những việc mà mình có thể trước khi cái gọi là quá muộn, đôi khi đừng nghĩ tiền sẽ làm cho mẹ vui, đó chỉ là thứ bèo bọt của cuộc sống chính nó là con dao 2 lưỡi có thể sung sướng hoặc khổ đau, nhưng với 2 mẹ con ta đừng dùng tiền để giúp đỡ nhau, chỉ có sự săn sóc yêu thương lẫn nhau mới là thứ mẹ cần.

Mẹ! Lúc trước còn nhỏ những đứa con bé bỏng ngoài kia vẫn mong mình mau lớn, bởi khi góp ý ai cũng bảo: “Mày còn bé, biết gì mà nói”. Khi con lớn sẽ tha hồ làm những thứ mình thích, được tự tay quyết định mọi chuyện, nhưng  khi những đứa con đó lớn rồi họ lại một mực đòi quay về cái lúc nằm trong vòng tay mẹ, nghe mẹ kể chuyện cô tiên, ông bụt mà thôi.

Đời quá bon chen và đầy sóng gió, lắm lúc con muốn quay về nũng nịu bên mẹ!

 

Hải Văn / Theo haidang93.wordpress.com

 

Facebook Comments

Notice: compact(): Undefined variable: limits in /home/rvajlvlohosting/public_html/bongsentrang.com/wp-includes/class-wp-comment-query.php on line 853

Notice: compact(): Undefined variable: groupby in /home/rvajlvlohosting/public_html/bongsentrang.com/wp-includes/class-wp-comment-query.php on line 853